Câu Chuyện Về Em
Phan_13
Anh xoay người nhìn lại lịch làm việc rồi nói: “Hai ngày nữa thôi", nghe thấy Ôn Viễn ở đầu bên kia ồ lên một tiếng, Ôn Hành Chi lại hỏi: “Không lo học lại gọi điện thoại hỏi vấn đề này làm gì?"
Ôn Viễn lập tức mếu máo: "Cháu quan tâm chú không được sao!"
"Vậy thì tôi thật thụ sủng nhược kinh." Ôn Hành Chi mỉm cười nói tiếp: “Đừng để cho tôi phải chịu thêm mệt mỏi thì coi như cháu đã hiếu thuận rồi."
Ôn Viễn nổi giận, rầm rì nửa ngày, mới thốt ra một câu phản kích: "Cháu thèm vào hiếu thuận với chú."
Nói như vậy hình như cũng hơi quá phận thì phải!
"Được rồi, cúp đi. Tôi còn phải đi họp, hai ngày nữa sẽ trở về thành phố B." Giáo dục được người đó, tâm tình của Ôn Hành Chi hình như cũng khá lên nhiều, những mệt mỏi vì công việc của mấy ngày qua cũng được hóa giải đi không ít .
Ở đầu này Ôn Viễn cũng không nhìn thấy được tâm tình của ai kia nên sau khi cúp điện thoại nhìn chằm chằm vào cái di động mà phẫn uất bất bình. Cô cũng không tài nào hiểu được, tại sao mỗi lần anh nói với chuyện với cô đều giống như đang giáo dục trẻ con vậy, rất có bài bản. Không thể khen cô một chút hay sao trong khoảng thời gian này cô cũng biểu hiện khá tốt mà.
Ôn Viễn chống cằm, đang bày ra một bộ mặt như đưa đám thì nghe thấy tiếng gõ cửa. Ôn Viễn vội vàng đem túi quà ở trên giường cất đi, sửa lại tóc tai mới đi ra mở cửa.
Vừa mở ra đã nhìn thấy Ôn Kỳ đang đen mặt đứng ở ngoài cửa, thấy Ôn Viễn nhìn mình tránh né càng thêm tức giận: "Bạn học Ôn Viễn, em vào phòng anh lục lọi tủ quần áo đúng không?"
"A, cái đó ....." Ôn Viễn xoa đầu, mắt đảo như bi, đang muốn nghĩ xem nên giải thích như thế nào. Cô vào phòng của Ôn Kỳ bởi vì thân hình của anh và Ôn Hành Chi không chênh lệch lắm, cho nên cô muốn tham khảo số đo và nhãn hiệu một chút.
Nhìn lên thấy bộ mặt đang chột dạ kia của cô, Ôn Kỳ cũng không cần phải hỏi nữa nói thẳng: "Gan lớn đấy, ngay cả gì đó của anh cũng dám bới."
Ôn Viễn rụt cổ lại, vội vàng bảo đảm: "Em chỉ xem quần áo của anh thôi!"
Ôn Kỳ liền vỗ bốp một cái lên đầu cô hỏi: "Xem quần áo của anh làm gì?"
"Anh sợ gì chứ." Ôn Viễn ôm đầu, trừng anh: “Sợ em nhìn thấy cái gì chứ, cái đĩa phim cấm anh nhét trong hộc em cũng không thèm xem đâu!"
"Cái gì đĩa cấm! Cái đó được gọi là phim hành động tình yêu!" Ôn Kỳ giáo dục cô, khi phản ứng kịp liền cảm thấy có gì đó không đúng, nhìn về phía Ôn Viễn đã chạy trốn ra bên ngoài cửa gầm lên: “Em...em trở lại cho anh....."
Ôn Viễn quay đầu lại làm mặt quỷ, rồi nhanh chóng chạy xuống lâu.
Nhìn theo bóng lưng đang chạy trốn của cô, Ôn Kỳ thu lại vẻ giận dữ, lên tiếng chê cười: "Con gấu nhỏ không ngờ chạy nhanh như vậy." Đứa nhỏ này trời sinh không thể làm chuyện xấu, con gấu Teddy mà anh đưa cho cũng bị bỏ quên ở trong ngăn kéo tủ làm sao mà không phát hiện được. Cũng không phải sợ cô nhìn thấy đĩa phim kia chỉ là có một ít đồ không thể để cô nhìn thấy được.
Tiện tay đem gấu Teddy đặt ở một chỗ, đá đá thùng rác ở cạnh cửa, đang chuẩn bị rời đi, Ôn Kỳ vừa ngẩng đầu lại nhìn thấy cái gì đó. Cánh tay dài duỗi một cái, vật kia bị cầm lên. Ngón tay lưu loát mở cái hộp ra, nhìn thấy thứ đồ kia khiến cho chân mày anh không khỏi giương lên.
Một cái áo sơ mi. Nhãn hiệu cũng là nhãn hiệu mà anh thích mặc. Lại liên tưởng đến câu Ôn Viễn vừa mới nói, Ôn Kỳ lập tức sửng sốt.
Ngày hai mươi tháng mười hai rơi vào đúng thứ bảy, trường học cho học sinh nghỉ đông hai tuần cũng vào đúng dịp này.
Ôn Viễn dậy thật sớm, đi tới phòng bếp. Kiều Vũ Phân còn chưa dậy, chỉ có bà Thành đang nấu cơm, nhìn thấy cô đi tới thì cười nói: "Thật vất vả mới được nghỉ, sao không ngủ thêm một lúc nữa?"
Ôn Viễn nắm cả cánh tay của bà làm nũng đáp: "Cháu tới giúp bà làm việc."
Bà Thành dí tay vào mũi của cô nói: “Chỉ làm ta thêm phiền thôi."
Ôn Viễn mếu máo, đứng ở một bên nhìn bà Thành nấu nước, lại nhìn lên trên lầu mấy lần rồi mới nói: "Bà Thành, mọi chìa khóa trong nhà để ở đâu ạ."
"Ừ, sao thế?"
"Sách lớp mười lớp mười một của cháu mẹ đã cho tất cả lên lầu ba khóa lại rồi, bây giờ cháu cần dùng cho nên muốn mượn bà chìa khóa." Ôn Viễn nói thế tuy mặt không đổi sắc nhưng tim trong lồng ngực thì lai nhảy binh binh. Bởi vì cô đang nói dối.
"Vậy chờ bà làm xong đồ ăn ngon cho cháu rồi sẽ đi tìm."
"Dạ, cám ơn bà Thành."
Ôn Viễn vui mừng trả lời. Cô nhớ, Ôn Hành Chi ở thành phố B cũng có một căn hộ. Căn hộ này lần trước lúc cô và Triệu Duy Nhất ở quán bar uống rượu say được anh dẫn đến một lần, lúc rời đi cô cũng đã nhìn được tên của tiểu khu, đại khái vẫn còn có chút ấn tượng. Đó là một chung cư rất bình thường, cũng không phải là khu nhà cấp cao, cho nên cũng không dùng đến khóa mật mã... Phương thức mở cửa thì Ôn Viễn nghĩ, mỗi tuần nhà đều có người định kỳ đến dọn vệ sinh, nên cái chìa khóa này cũng không khó tìm.
Quả nhiên, Ôn Viễn làm bộ tò mò, sau một hồi quấn lấy bà Thành đã tìm ra được cái chìa khóa kia. Giữ lại trong lòng bàn tay, cầm chặt đến nỗi nóng rát cả tay lên.
Ôn Viễn muốn đưa quà tặng cho anh, nhưng lại sợ anh hỏi quá sâu, mà cô lại không biết cách trả lời như thế nào vì vậy không thể làm gì khác hơn là đem quà tặng lặng lẽ đặt ở trong nhà của anh. Về việc lúc nào anh nhìn thấy, Ôn Viễn cũng không muốn nghĩ đến.
"Sẽ nhìn thấy thôi."
Ôn Viễn đeo cặp sách lên, nhìn chằm chằm hộp quà tặng trong tay, nhủ thầm trong lòng. Ăn sáng xong tìm lý do học thêm để đi ra ngoài, giờ này cũng chính là giờ cao điểm để đi chợ nên đường phố rất đông đúc, cho đến khi đến tiểu khu của Ôn Hành Chi mới cảm thấy yên tĩnh lại.
Xe dừng ở cửa, Ôn Viễn vừa xuống xe, nhìn thấy một chiếc xe ô tô màu đen đang đỗ ở cửa chung cư. Ôn Viễn cảm thấy mí mắt chợt giật giật, không tin liền dụi dụi mắt của mình lúc này mới khẳng định đã nhìn lầm rồi.
Đều là xe màu đen, vừa nhìn Ôn Viễn còn tưởng rằng là xe của Ôn Hành Chi chứ. Nhưng nhìn kỹ, mới phát hiện biển số xe không giống nhau, người ở bên trong cũng không phải. Ôn Viễn lặng lẽ liếc mắt một cái, chỉ thấy hai người đàn ông mặc vest đen ngồi ở đằng trước, cả hai đều đeo kính đen, nhìn rất giống với đại ca xã hội đen. Thấy Ôn Viễn nhìn chăm chú, bọn họ cũng quay sang nhìn cô, không hề che giấu vẻ không vui của mình. Ôn Viễn thấy vậy da đầu run lên, vội vàng xoay đầu lại, đi tới cửa của chung cư.
Chung cư này cũng không lớn lắm nhưng được cái rất yên tĩnh. Ôn Viễn dựa vào miêu tả của bà Thành về nơi đó và cô đã tìm được nhà của Ôn Hành Chi. Đứng ở trong căn phòng có chút xa lạ lại có chút quen thuộc, cô thở phào một cái.
Cách bài trí vẫn giống trong trí nhớ của cô, theo đúng như phong cách của con người anh vậy. Rất có trật tự, cẩn thận tỉ mỉ, bố trí tinh tế, chỉ hai màu trắng đen đơn điệu, bố cục vô cùng lạnh lẽo.
Ôn Viễn nhẹ nhàng bĩu môi, đẩy cửa phòng ngủ ra. Cửa sổ đã được đóng chặt lại, không khí trong phòng không quá tốt, nhưng lại không có nhiều bụi bặm, chắc là thường xuyên có người đến đây quét dọn. Ôn Viễn mở ra cửa tủ ra, bên trong một hàng tây trang vừa nhìn vào đã thấy chói mắt. Ngón tay từ từ lướt qua, Ôn Viễn cắn môi suy sét. Toàn là những nhãn hiệu mà cô không biết, cũng không biết đồ cô mua anh có thích hay không.
Có thể anh sẽ không thích, nhưng đây là tâm ý của cô nên nhất định phải đưa đến.
Suy nghĩ một chút Ôn Viễn quyết định không bỏ vào trong tủ nữa mà trực tiếp đặt ở trên giường của anh, sợ anh không để ý đến, tiện tay nhét vào đâu đó.
Làm xong tất cả, Ôn Viễn đi một vòng quanh nhà, sau khi xác định tất cả đều hoàn hảo mới đóng cửa rời đi.
Lúc cô đi ra, chiếc xe màu đen kia vẫn đỗ ở ngoài cửa, nhưng hai người trong xe lại đi ra. Ôn Viễn liếc bọn họ một cái đồng thời phát hiện bọn họ cũng đang nhìn cô chăm chú . Ánh mắt ấy khiến cho Ôn Viễn có chút sợ hãi, cũng không còn thắc mắc những người này là người nào, chỉ cố cách thật xa, cúi đầu đi qua mặt bọn họ.
Nhưng dù cho như thế, Ôn Viễn cũng cảm thấy bọn họ vẫn một mực nhìn chăm chú vào mình, cô cảm thấy hơi phiền não rồi đấy, đến khi đi thật xa cô mới nghiêng đầu nhìn lại, càng làm cho cô giật mình! Hai người kia thế nhưng vừa nói vừa đi về phía cô! Cảm giác như đang xông tới bắt người vậy!
Ôn Viễn không dám nhìn nữa, xoay người co cẳng chạy, cũng thật may là có một chiếc taxi dừng ở trước mặt, Ôn Viễn nhanh chóng mở cửa xe ra, thở hổn hển nói với tài xế: "Chú ơi, đi nhanh lên, lái nhanh lên một chút!"
Lái xe thấy cô vừa gấp gáp, vừa sợ cười đáp: "Nhưng trước tiên cháu cần phải nói đi đến đâu thì chú mới có thể lái được chứ?"
Ôn Viễn không có tâm tư nói đùa, vội vàng đọc địa chỉ, nghiêng đầu nhìn ra lần nữa, hai người kia đã nổ máy xe, đuổi theo xe taxi rồi.
"Nhanh lên một chút, nhanh lên một chút!" Ôn Viễn không ngừng thúc giục tài xế.
Tài xế bị cô thúc giục cũng thấy buồn bực: “Cháu có việc gấp sao?"
"Cháu...cháu bị người xấu theo dõi!" Ôn Viễn khóc không ra nước mắt. Hôm nay ra cửa không biết đã bước chân phải hay chân trái mà lại gặp phải bọn buôn người như vậy? Ôn Viễn đoán mò.
Vốn tới chỗ này tâm tình đang xuống thấp, trải qua sự việc này, Ôn Viễn cũng không đoái hoài tới xuống thấp hay không nữa rồi, trong lòng chỉ còn lại khẩn trương và sợ hãi.
Tài xế cũng bị những lời này của cô làm cho kinh hãi, thật lâu mới phản ứng được, khẩn trương nói: "Người xấu sao, chú hiểu rồi, ngồi yên nhé!"
Nói xong đạp chân ga, nhanh chóng chạy lên trước. Mà chiếc xe ở phía sau cũng theo sát không ngừng, hai chiếc xe giống như mãnh liệt đuổi bắt ở trong dòng xe, Ôn Viễn chỉ có thể nắm thật chặt tay vịn, trong lòng run rẩy cầu nguyện.
Lái xe vào trung tâm, dòng xe càng ngày càng đông, lòng Ôn Viễn như có lửa đốt, đang chuẩn bị nhìn ra đằng sau xem chiếc xe màu đen thì lại nghe bác tài xế hô to: "Ối, đèn đỏ!"
Các xe phía trước tốc độ cũng chậm lại, bác tài vội vàng phanh xe nhưng vẫn không kịp liền đâm thẳng vào chiếc Porsche màu trắng ở trước mặt.
Ôn Viễn ngồi ở ghế sau, bởi vì chưa trụ vững nên đầu va vào cửa xe. Nhất thời, chỉ thấy hai mắt tối sầm lại, hôn mê bất tỉnh.
Chương 18
Bệnh viện quân khu thành phố B.
Bệnh viện vẫn huyên náo như nó vốn có, Ôn Nhiễm bước nhanh về khu điều trị nội trú ở lầu hai, không lâu sau tìm thấy phòng bệnh của Ôn Viễn. Cô đứng ở cửa phòng bệnh hít một hơi, rồi mới đẩy cửa ra, nhìn thấy Kiều Vũ Phân nhăn mày tiến lên đón.
"Nhiễm Nhiễm, cháu đến rồi à."
Ôn Nhiễm đảo mắt nhìn quanh phòng bệnh, nhỏ giọng hỏi Kiều Vũ Phân: “Chuyện gì xảy ra vậy ạ?"
"Tai nạn xe ở nội thành, Viễn Viễn ngồi trong xe taxi đụng phải xe khác, bệnh viện kiểm tra nói đầu và tay của con bé bị chấn thương."
Ôn Nhiễm mấp máy môi: "Tài xế thì sao ạ?"
"Tài xế ngược lại không bị sao hết, bác mới vừa đến thăm, hỏi tình huống một chút, tài xế nói là nghe Viễn Viễn bảo phía sau có người đuổi theo nên mới chạy nhanh như vậy."
"Có người đuổi theo xe?" Ôn Nhiễm giật mình lặp lại.
Kiều Vũ Phân cũng có chút gấp gáp nói: “Ai biết là chuyện gì xảy ra, bác thấy ông ta không thoải mái lắm nên cũng không hỏi nhiều. Có thể là chiếc xe phía sau kia cũng chạy nhanh mà thôi."
Ôn Nhiễm trầm mặc một hồi rồi đẩy cửa phòng ở bên trong ra, Ôn Viễn vẫn còn đang ngủ , cánh tay của cô bị rạn xương nên bị đắp thạch cao. Có thể là đau nên khi ngủ chân mày cũng nhíu chặt lại. Ôn Nhiễm cúi đầu nhìn cô em họ một lát rồi vươn tay ra vuốt vuốt lông mày cho giãn ra.
Vốn ngủ không sâu, cơ thể Ôn Viễn vẫn còn hơi choáng váng, từ từ mở mắt. Đôi mắt đen láy nhìn người trước mặt không chớp, sau khi nhìn thấy rõ thì có hơi thất vọng.
Nào có ai không che giấu sự thất vọng như cô cơ chứ? Ôn Nhiễm bật cười, kéo kéo chăn hỏi: "Đã tỉnh rồi hả ? Có khát không?"
Ôn Viễn nhìn chị họ chằm chằm trong chốc lát rồi lắc đầu.
"Em đi đâu vậy ? Sao lại xảy ra tai nạn xe chứ?"
"Có đi đâu đâu." Ôn Viễn ỉu xìu nói, giọng nói có hơi khàn khàn.
"Còn muốn gạt chị." Ôn Nhiễm vuốt vuốt mái tóc có chút rối bời của cô em, nhỏ giọng nói: “Tặng quà chưa?"
Ôn Viễn biết không có thể giấu giếm được Ôn Nhiễm, huống chi quà tặng này còn nhờ chị ấy giúp một tay lựa chọn. Cô giật giật cánh tay, khẽ động đến vết thương, hít một hơi mới nói: “Đưa rồi, chú ấy không có ở nhà."
Ôn Nhiễm nhìn vẻ mặt của cô em rồi thở dài, điều chỉnh cánh tay cho cô thấy dễ chịu thoải mái hơn. Nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu của cô hỏi: "Chú út biết em bị tai nạn chưa?"
Ôn Viễn lắc đầu thay cho trả lời. Nhất định là không biết, trong nhà đã có mẹ và bà Thành ở đây, vẫn còn cả ông anh trai không đáng tin cậy cũng ở đây nên không có ai thông báo cho anh biết cả.
Ôn Nhiễm cũng hiểu đạo lý này, suy nghĩ một chút rồi đứng lên: "Vậy em cứ nghỉ ngơi cho thật tốt, cũng đừng chạy loạn nữa, trước tiên phải vượt qua các kỳ thi của lớp mười hai đã, đừng làm cho hai bác lo lắng."
Ôn Viễn buồn buồn đáp một tiếng, rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, nhìn Ôn Nhiễm với ánh mắt phảng phất như có một tầng hơi nước nhàn nhạt. Ôn Nhiễm cũng hiểu được cảm giác của cô, vốn đang định an ủi cô thêm mấy câu thì Kiều Vũ Phân lại đẩy cửa vào, nhìn vẻ mặt lo lắng của bà lời đang định nói lại nuốt ngược vào trong.
Kiều Vũ Phân nhận được thông báo của bệnh viện mới chạy tới, khi nghe nói Ôn Viễn xảy ra tai nạn xe cộ, thì ngay cả điện thoại cũng không cầm nổi phải nhờ bà Thành nghe giúp. Bà cảm thấy rất thắc mắc đứa nhỏ này sáng sớm đi ra ngoài bảo là muốn đến nhà bạn để hỏi như thế nào mà mới một lát đã xảy ra tai nạn xe cộ, hơn nữa hỏi kỹ tình huống còn khiến cho bà rụng rời chân tay. Nếu không phải ở trung tâm thành phố tốc độ xe lưu hành cũng chậm thì hậu quả của vụ tai nạn xe này không biết sẽ còn như thế nào nữa.
Kiều Vũ Phân nhìn Ôn Viễn, thấp giọng hỏi: "Viễn Viễn, nói cho mẹ biết, chuyện gì đã xảy ra?"
Ôn Viễn ngẩng đầu nhìn Kiều Vũ Phân, chớp chớp mắt, nặn ra mấy chữ: "Con không nhớ rõ lắm."
"Sao lại không nhớ rõ?" Kiều Vũ Phân nóng nảy hỏi thêm: “Không phải tài xế kia đã nói có xe đuổi theo con sao? Là ai ở đuổi theo con? Còn con nữa chạy đến trung tâm thành phố làm cái gì, bạn của con ở đó sao?"
Từng bước từng bước đi đến vấn đề, Ôn Viễn không biết nên trả lời như thế nào mới phải. Cô chắc chắn không nói thật được nhưng nếu không trả lời Kiều Vũ Phân chắc chắn sẽ hỏi tới tận cùng. Còn cả chiếc xe kia nữa, hai người đàn ông này sao lại phiền toái như vậy. Suy nghĩ một chút, Ôn Viễn mếu máo cầm tay Kiều Vũ Phân nói: "Mẹ, con nhức đầu."
Đầu của cô bị va chạm giờ nghĩ không ra cũng là chuyện bình thường. Kiều Vũ Phân vội vàng đỡ cô nằm xuống nói: “Ngủ một chút đi. Bác sĩ đã nói con không có gì đáng ngại, mẹ nghĩ chắc chỉ phải ở bệnh viện mấy ngày thôi." Vừa đúng lúc này Ôn Nhiễm nói chuyện điện thoại xong quay vào phòng bệnh, Kiều Vũ Phân dỗ dành Ôn Viễn : "Để cho chị Nhiễm Nhiễm ở đây với con nhé."
Ôn Viễn thẫn thờ một chút rồi gật đầu.
"Ngủ đi." Đưa mắt nhìn Kiều Vũ Phân rời đi, Ôn Nhiễm đi đên chỉnh lại cái chăn cho cô rồi nói: “Hai ngày nữa là có thể xuất viện."
Ôn Viễn từ trong chăn ló ra, ánh mắt lấp lánh có hồn nhìn Ôn Nhiễm: "Gọi điện thoại rồi sao?"
Nhìn ánh mắt đầy mong đợi của cô em họ, sắc mặt của Ôn Nhiễm ngược lại không được tốt lắm, “Gọi rồi."
"Chú út nhận?"
Ôn Nhiễm suy nghĩ một lát rồi nói: "Cứ xem là thế đi....."
"Xem như thế đi?" Ôn Viễn có chút khó hiểu, “Nếu không chị lấy điện thoại của em gọi lại cho chú ấy?" Nói xong liền mở túi sách ra.
"Thôi, được rồi." Ôn Nhiễm thấy thế vội ngăn cản: “Lần đầu tiên là Lại Dĩ Ninh nhận, nói là chú út đang bận, một lát sau chú út gọi lại, chú ấy nói thời gian này có chút vội, không rảnh về thăm em được, muốn em tự chăm sóc mình tốt! Nghe chưa? Nghe rồi thì mau ngoan ngoãn nằm xuống, đừng làm rộn nữa."
Ôn Nhiễm rất ít khi dùng phương thức nói chuyện đầy cảm xúc như thế này với cô, vì vậy Ôn Viễn nhất thời có hơi sững sờ. Đợi đến khi phản ứng kịp, mới chậm rãi xoay tay lại, cúi đầu, từ từ nằm xuống.
Thật ra thì, như vậy mới được coi là bình thường.
Anh bình thường rất bận nên không để ý đến cô cũng là chuyện như cơm bữa, hơn nữa không phải cô đã nghĩ thông suốt rồi sao?
Nhưng sự khổ sở trong lòng là từ đâu mà ra chứ?
Ôn Viễn kéo chăn che đầu của mình, từ từ nhắm hai mắt lại.
Thành phố T, chi nhánh GP.
Gần tới cuối năm, mọi người ở đây ai cũng bận rộn hơn nhiều so với bình thường. So sánh với năm trước, người của GP hình như còn khẩn trương hơn. Hàng năm cứ vào lúc này là sếp lớn Ôn đã bay đến Luân Đôn rồi, thế nhưng năm nay vẫn ở lại thành phố T. Sếp lớn vẫn còn ở đây, ai dám buông lỏng chứ.
Thân là trợ lý của Ôn Hành Chi, có thể nói vào lúc này Lại Dĩ Ninh chính là người bận rộn nhất, còn bận hơn sếp lớn Ôn. Một giây trước vừa tiếp điện thoại xong với một khách hàng, một giây sau lại có điện thoại gọi đến. Nghe trong điện thoại là một giọng Luân Đôn tiêu chuẩn, Lại Dĩ Ninh lập tức cung kính đưa điện thoại cho người đang đứng bên cửa sổ.
Nhìn Ôn Hành Chi, trong lòng Lại Dĩ Ninh không khỏi thở dài. Sợ rằng vào giờ phút này cả GP người nhàn nhã nhất chính là vị sếp lớn này, kể từ khi nhận được điện thoại từ thành phố B thì vẫn đứng ngẩn người bên cửa sổ. Lúc này cũng vậy, cô gọi vài lần mới có phản ứng.
Ôn Hành Chi nhíu mày, nhận lấy điện thoại của tổng bộ gọi tới. Trầm mặc nghe mấy phút sau đó mới cúp máy rồi lập tức gọi cho một người khác. Sau khi điện thoại vang lên mấy giây, liền có người nhận, một giọng nam trầm thấp truyền tới: "Tổng giám đốc Ôn, tôi vẫn còn đang dạy học."
"Coi như mượn học sinh của cậu mấy phút." Ôn Hành Chi nói tiếp: “Tôi có việc muốn nói với cậu."
" Đợi tôi đi ra ngoài đã." Diệp Dĩ Trinh đứng ở trong hành lang hỏi: “Chuyện gì?"
Đầu kia trầm mặc mấy giây mới nhỏ giọng nói: "Hạng mục của ban trị sự xảy ra chút vấn đề."
"Chuyện gì xảy ra chứ? Không phải nói tiền đã sớm chuyển đến rồi sao?"
"Tôi biết." Ôn Hành Chi lấy tay day trán, thấp giọng kể: “Thật ra thì tiền đã sớm được chuyển đến hạng mục, đúng như theo qyuy định của hợp đồng, dĩ nhiên cũng là theo chính sách cao nhất, chúng ta hưởng nhiều nhất là mười phần trăm, chẳng qua là tôi đã điều tra ra thực tế số tiền đó vẫn chưa được một nửa."
Nghe đến đó, Diệp Dĩ Trinh không khỏi bần thần: “Chẳng lẽ có người tham ô khoản tiền này?"
"Nếu chỉ có thế thì cũng đã không phiền toái như vậy." Ôn Hành Chi khom người nhìn ra ngoài cửa sổ vừa đúng lúc ánh mặt trời chiếu vào nên khẽ nhíu mày: “Số tiền kia có vấn đề, đường về không rõ, có dính líu đến vấn đề rửa tiền. Hạng mục này do chính phủ tập trung đầu tư vào, bọn họ sợ, muốn hủy hợp đồng, hơn nữa còn rất sảng khoái bồi thường tiền vi phạm hợp đồng nữa." Nói tới chỗ này anh không khỏi cười châm biếm: “Nếu như vừa bắt đầu bọn họ đưa ra chủ ý này thì chuyện kia cũng dễ làm. Vấn đề mấu chốt là khi phát hiện ra vấn đề này thì chúng ta đã đầu tư vào thị trường năm phần trăm, hiện tại rút về, có chút khó khăn. GP ở Anh cũng đang rất nhức đầu về vấn đề này ."
Diệp Dĩ Trinh suy nghĩ một lát rồi nói: "Phó bộ trưởng Lưu và cậu ký hợp đồng này ông ta muốn hại cậu sao?"
"Không đến nỗi thế, ông ta cũng chỉ là người bị lợi dụng thôi."
"Đã lâu chưa?"
"Một tuần trước."
Diệp Dĩ Trinh không khỏi ngoài ý muốn, “Lâu như vậy mà sao cậu không báo sớm cho tôi biết?"
"Cho nên mới nói, hiện tại phiền toái tới rồi."
Mặc dù nói là phiền toái, nhưng Diệp Dĩ Trinh nghe giọng nói ở đầu bên kia hình như không có một tia phiền não nào: "Vậy cậu muốn làm gì tiếp theo?"
Ôn Hành Chi từ chối cho ý kiến: "Tôi chỉ báo cho cậu biết để phòng trước, có thể làm ra loại chuyện này thì cũng không phải là người hiền lành gì."
"Được, đã biết."
Cúp điện thoại, Ôn Hành Chi nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt vốn thâm thúy bây giờ còn u ám thêm vài phần.
Ở bệnh viện bốn ngày, Kiều Vũ Phân mới cho Ôn Viễn về nhà. Ngày cô xuất viện còn nhận được điện thoại của người cha đang công tác ở nước Mĩ xa xôi, mặc dù nói gần nói xa vẫn còn nghiêm khắc, dặn dò cô về sau không được nôn nôn nóng nóng, nhưng vẫn làm cho Ôn Viễn thụ sủng nhược kinh. Kiều Vũ Phân tới đón cô ra viện mà người tự mình lái xe chở bọn họ lại là Ôn Kỳ. Cái trận thế này, thật đúng là khiến cho Ôn Viễn sợ hết hồn.
Chỉ là, ở trong trận thế đó, có một người từ đầu đến cuối lại chưa từng xuất hiện lần nào. Mặt Ôn Viễn như đưa đám suốt bốn ngày rốt cuộc cũng hiểu rõ một chuyện, thì ra là kỳ vọng và thực tế có sự chênh lệch rất lớn không khác gì lòng sông so với mặt biển vậy.
Về đến nhà nghỉ ngơi một hai ngày Ôn Viễn trở lại trường học, đây đã là kỳ cuối cùng của lớp mười hai rồi, vòng thi thử đại học lần thứ nhất đã chuẩn bị kết thúc, trường học có kế hoạch vừa vào lớp mười hai liền bắt đầu chuẩn bị tiến hành kỳ thi thử đầu tiên, cho nên lần thi cuối kỳ này chỉ có thể coi là món khai vị, bữa ăn chính vẫn còn chờ ở phía sau, chờ tất cả học sinh cấp ba tới gặm.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian